watch sexy videos at nza-vids!
CẬP NHẬT CHAP MỚI
Xuống Cuối Trang

Chap 76:

Đã thêm một tuần trôi qua, cái gọi là lính mới không còn nữa. Tôi bắt đầu làm quen dần với công việc, những project lớn đầy hứa hẹn. Dù công việc nhiều thì sẽ thêm khó khăn và áp lực nhưng tôi lại thích thế, con người sống là để thực hiện đam mê mà. Và tôi tin tôi đang đi đúng hướng.

Cho dù tôi và e giờ đang mỗi đứa một nơi, cách xa muôn trùng nhưng trái tim tôi vẫn ở bên cô ấy, mãi mãi là vậy. Hơn một tháng xa nhau rồi, mọi chuyện xảy ra nhanh thật, nhanh tới nỗi tôi cứ tưởng mình đang mơ vậy. Công việc mới có vẽ tốt hơn, tôi không biết xa e đã là điều quá tệ chưa. Xa để biết a ở góc nào nơi trái tim e! e nhỉ?!

Sáng nay mở mắt đã là 8h sáng rồi. Chà đã! Ngày cuối tuấn mà. Lâu lắm rồi tôi mới ngủ nướng, lúc tối không bận công việc gì nên cày trận game, thỏa chí tung bay. Nằm nhoài trên giường, tôi vẫn cố lấy tay nhụi nhụi con mắt như đang chưa muốn bước ra khỏi giường. Tôi muốn nằm như vậy, đơn giản là vậy thôi.

Nhưng cũng chả được. Lại có điện thoại, tôi chả thích những lúc này thế nào. Nhưng tiếng điện thoại mỗi lúc mỗi dồn dập. Tôi cố rướn người lấy nó trên bàn. Mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại. Tôi hơi ngạc nhiên là phía đầu dây kia bật lên tiếng nói của cô e dễ thương,

- Alo,- tôi chưa kịp hỏi ai nữa, chưa nhìn số, thì phía bên kia đã ngắt lời.
- A à! A ở chỗ nào vậy?-là e, người con gái a yêu.
- A đang ở phòng thôi, đang ngáp ngủ nè.
- Không, ý e hỏi a ở đường nào, e vào Sài Gòn rồi.- câu nói vừa dứt lời, nhanh như tia chớp đông, tôi bật dậy hỏi lại e.
- E vào thật hay là giỡn a đó, đừng làm a buồn nha.
- Thật, nhưng không phải vì a, e vào vì công việc thôi, tiện thể gặp a luôn.-Ừ, e vào là tốt rồi, a không cần biết vì điều gì, chỉ cần biết e sắp được gặp a.
- E đang ở đâu để a tới đón.

Sau khi cô ấy nói địa điểm cho tôi, may mà không xa chỗ tôi lắm, chắc công việc của cô ấy cũng ở trung tâm.

Tôi ra thuê một chiếc xe mấy rồi phóng xuống chỗ cô ấy đợi. Không thể đợi hơn được nữa. Tôi cóng đôi tay.

Đi khoảng 25p thì tới xuống nơi, không biết hôm nay chủ nhật người ta đi đâu mà đường phố đông thế biệt, kẹt xe, những lúc này tôi lại ghét Sài Gòn tới vậy. Xa mà đông.

Dừng xe ngay trước mặt e, một bóng cây ven đường. E vào Sài Gòn mà tôi không thấy mang theo hành lí gì, chỉ vẻn vẹn mỗi chiếc túi trên tay. Vẫn gương mặt ấy, vẫn nụ cười tinh nghịch ấy, và vẫn còn đó người con gái tôi yêu.

Véo vào má e một cái thật yêu, tôi như muốn khóc khi nhìn thấy e. Bao nhiêu tình yêu trong tôi như muốn nhảy ra khỏi cái ngực, ngột ngạt đến khó thở. Tôi ôm e vào lòng, siết thật mạnh, thật mạnh…cho tới khi….

- Aaa… a làm e đau, định ôm e ngạt thở đó luôn à.

Tôi im lặng không nói gì. Buông tay ra như một phản xạ, nhưng tôi không muốn lắm. Tôi nhìn e với ánh mắt thắm đượm, và tôi quên luôn cả giờ e thăm tôi ở một khoảng cách đủ xa hay là e yêu thương tôi nhiều và bỏ qua chuyện cũ cho tôi không nữa. Tôi mụ mị rồi, giờ tôi chỉ biết rằng tôi quá hạnh phúc khi gặp e.

- Sao a im lặng vậy,- e hỏi tôi.
- À không, chỉ là, chỉ là a đang ngắm xem lúc xa a e có bị ốm hơn không thôi.- tôi giả vờ.
- Má e nuôi sao ốm hơn được, nhìn a dạo này phong độ rồi nhỉ, thoải mái rồi mà,-
- Thoải mái là sao? Có gì mà thoải mái chứ, công việc hay là e? nói lấp lửng nhé,
- E đùa thôi, mà định để cho người yêu a đau chân thêm nữa hả? Nãy giờ e đợi tới muốn gãy chân rồi nè, huhu…- tính e lại ra rồi.
- Ừ, a quên, thôi e lên xe đi, a đưa e về phòng trọ a.

Nói rồi tôi đội mũ bảo hiểm cho e. E ngồi phía sau xe, cái cảm giác này thật tuyệt, lâu rồi chưa được như thế này bao giờ.

- Đường Sài Gòn lắm ổ voi e lo mà ôm a không là a cho tiếp đất đó nhá.- tôi chọc e, ý là muốn đôi tay hờ của e vòng qua cái eo tội nghiệp của tôi, cái eo đó nó đã quen với hơi ấm nơi vòng tay e rồi.
- Đừng có mà khôn lõi nhé, a lo mà đi đi, e không thích, a tự ôm a ấy,- e nói một câu chửng lửng làm tôi không vui cho lắm.
- Ừ, thì vậy thôi, rớt đừng trách a.
- Rớt thì e đi bộ, hoặc là….
- Hoặc là gì?...-tôi hỏi gắt.
- Hoặc là e đón taxi về khách sạn, chứ hoặc là gì, a nghĩ gì đấy, xì..- e lại,..
- Hi, a tưởng hoặc là xin xe chàng nào đó ngồi nhờ,- tôi lè lưỡi,
- Người ta có mà xin chở e thì có, chứ e cần gì xin đi nhờ,
- Không phải e xin bác tài xế đi nhờ đó sao?, giờ đang xin a đi nhờ nè, lêu lêu…yên lặng cấm cãi không là trưa a không cho a ăn cơm đây.
- Kệ e, kệ e,….

Lạc vào câu chuyện miên man của tôi và e, dường như tôi quên mất là mình đang về phòng rồi. Phanh xe cái két trước cổng phòng trọ thì tôi mới nhận ra là đã về, ngỡ ngàng thật, đầu ốc mình làm việc hay phết. Mỗi bên làm một việc, chả dính líu gì nhau.


Chap 77:

Tôi dắt e vào phòng trọ, lúc sáng vội đi chưa kịp dọn dẹp cho sạch sẽ. Chăn màn còn mỗi đứa một phương.

- A ở một mình sướng ha, cái phòng như chuồng lợn.- e lại bắt đầu chỉ trích tôi.
- Thì lúc sáng a vội quá mà, chứ thường ngày a sạch sẽ lắm.-tôi cười.
- Lại lí do đó,
- Thôi e đi rửa tay chân đi, để a dọn lại phòng cái nào, vừa gặp a đã phê bình rồi.

Rồi e nghe lời tôi đi rửa tay chân, còn tôi thì loay hoay xếp chăn màn, quét lại cái phòng. Công nhận nó bẩn thiệt, tại con trai sống mà, chứ đâu phải như tụi con gái đâu, phê với chả bình.

- E đói bụng không?- vừa thấy e trong phòng tắm bước ra thì tôi hỏi.
- Hi, cũng đói, tại sáng giờ chưa ăn gì, tại gọi a sớm quá nên chưa kịp ăn sáng nữa.
- Vậy mình đi ăn nha,- tôi đề nghị, tại tôi cũng chưa ăn nữa.
- Thôi, giờ e muốn ở lại phòng, a đi mua gì về ăn đi.-lại lười, hay là muốn ăn riêng cùng tôi biết, hehe.
- Ừm, vậy e ở đây để a đi mua, mà e ăn gì nè?
- A ăn gì thì e ăn cái đó,- câu trả lời giản đơn hay gặp.

Rồi tôi chạy ra quán bún gần đó mua 2 tô về, ăn sáng bình dân, hè hè. Giờ mới ăn sáng không biết bao giờ ăn trưa đây?

- Lâu lắm rồi a với e mới ăn sáng cùng nhau nhỉ?-tôi nói.
- Dạ, cũng lâu rồi, bún ngon quá…-e cười.
- Ngon thì ăn đi rồi a đi mua cho tô nữa,- tôi nửa đùa nửa thật,
- Gớm, có mà a cho e bể bụng hả?
- Có gì đâu, hồi xưa e còn ăn được 3 tô kia mà….
- A nói hồi nào? Hồi mà cái tô nó bé như cái chén hả?
- Ừm, mà e vào Sài Gòn làm gì?
- E vào vì công việc, giờ e qua làm cho ba rồi, nên ba bảo e vào trong này xem thị trường thế nào, công ty có chi nhánh trong này mà.
- E làm cho ba rồi à, thế mà lúc trước k làm đi lại còn đi làm ngoài làm gì. E vào lâu không?
- Ba ngày nữa e về lại, mà chiều chắc là bận rồi.
- Thế á??a được mỗi hôm nay nghỉ? Vậy mình không đi đâu chơi được à?-tôi nói giọng hơi buồn.
- Chơi bời gì, e còn bận mà. E chỉ cố gắng gặp a được tí thôi.- nghe e nói, tôi càng buồn hơn, chết lặng, cứ tưởng gặp nhau rồi sẽ được lâu chứ, hóa ra chỉ được bữa ăn sáng cùng nhau thôi sao??
- Ừm, vậy thôi chứ biết sao giờ.

Nói xong e lấy quần áo giặt cho tôi. Nếu không có chuyện gì xảy ra có lẽ e giờ đã là vợ tôi rồi, chứ không phải, không phải chỉ là người yêu thế này. Tôi không muốn e vào gặp tôi được ngắn thế, tôi không muốn cảm giác yêu thương của mình chỉ vẻn vẹn vài tiếng đồng hồ. Tôi nhớ e, nhớ da diết như chưa bao giờ được nhớ. Ở bên e con tim a như hồi sinh, chân tay a bủn rủn không thể làm được gì ngoài việc đứng đó cho con mắt kia ngắm nhìn e. E à! Đơn giản a yêu emm.

- E! mình đi chơi vòng nhé,
- Đi đâu giờ này, chiều e phải về khách sạn để làm việc nữa.
- Thì đi dạo đâu đó với a, rồi chiều a chở e về lại khách sạn, nhé!-tôi năn nỉ,
- Ừm, vậy cũng được, nhưng để e giặt xong đã, a mặc gì mà bẩn khiếp, hi.-e chọc tôi, tôi vui sướng, nhưng mà chưa nghĩ được đi đâu.

Tôi chọn bộ đồ, ăn mặc đẹp đẹp tí để sánh bước bên e. Địa điểm đầu tiên chúng tôi vào là công viên, nơi mà tôi vào Sài Gòn cũng được kha khá ngày rồi nhưng chưa từng ghé qua. Đơn giản là vì một mình không có ai đi cùng. Công viên ở Sài Gòn to hơn công viên ở Đà Nẵng rất nhiều, nhưng cũng bình thường thôi, vì đất trong này lớn hơn nhiều mà.

- Đi vào công viên e lại nhớ về ngày xưa, tuy chúng mình ít vào công viên chơi nhưng mỗi lần vào a lại để lại cho e nhiều cảm xúc. E nhớ nhất là lần a tỏ tình với e bằng một màn lửa cháy. Khi đó thật sự e hạnh phúc lắm.
- Ừm, đó cũng là lần đầu tiên a với e vào công viên nhỉ? Rồi sau này a lại cho e những niềm hạnh phúc như vậy nữa thôi,
- A có chắc không đó?
- Sao lại không? Trong a chưa bao giờ hết ý nghĩ răng a sẽ làm e hạnh phúc mà. A chưa bao giờ thiếu tự tin về chuyện đó.

Tôi với e dạo vài vòng nơi công viên rồi lại ghé qua chỗ khác, cái nắng của Sài Gòn làm tôi với e ngại đi dưới đường vào giờ này. Chọn cho mình một quán café, có lẽ nên vào đây ngồi chứ không nên bắt người yêu mình phơi nắng nữa(…))….

- E uống gì để a gọi? ngồi đây tí rồi a chở e về lại khách sạn nhé.
- Dạ, e uống như mọi hôm thôi,- vẫn thói quen cũ.

Tôi gọi đồ uống ra, hai đứa lại nhâm nhi và luyên thuyên về quá khứ, nơi đó a và e nắm tay trên một con đường. Giờ cũng đang thế. Nghe bản nhạc du dương, lạc vào trong yêu thương nắm ấm, mọi suy nghĩ về hiện tại, ước muốn tương lai giờ tạm nhường chỗ cho giây phút yêu thương ngắn ngủi này. Chưa bao giờ tôi cảm thấy rằng bên e tôi lại rạo rực tới thế.


Chap 78:

Đường Sài Gòn, 11h cũng đông xe, tôi luồn lách qua từng con phố, chen chân giữa dòng người ngược xuôi để trả e về nơi e đến. Một khách sạn lớn, nơi mà tôi chưa bao giờ đặt chân vào cửa. Cũng bình thường mà, tại e là con nhà giàu, ngược lại với tôi.

- A lên phòng uống nước đã rồi về, cái nắng Sài Gòn làm a mất nước nhiều rồi đó.
- Ừ, a cũng muốn ngắm xem khách sạn lớn đẹp thế nào.

Vừa bước vào trong, công nhận là khách sạn sang có khác, cái gì cũng đẹp và đắt tiền. Nhưng tôi không choáng ngợp như là đứa nhà quê vào thành thị. Tôi cũng quen với sự giàu có rồi.

Bước vào phòng e, tôi ngồi lên mép giường. Còn e đi rót nước cho tôi. Con người ấy, một dáng vẻ tiểu thư yêu kiều, tôi yêu e biết mấy. Bước lại gần e, gần hơn tí nữa. Tôi vòng tay qua eo và ôm e nhẹ nhàng, như những cái ôm tôi vẫn thường trao cho e.

- A yêu e, yêu nhiều lắm, e không muốn xa e một phút giây nào.- tôi thì thầm vào tai e.
- Hãy chi cho a biết giờ a phải làm gì đi? Chỉ cần được ở bên e mãi mãi, dù e bắt a làm gì a cũng làm cho e.

E đặt bàn tay bé nhỏ ấy lên tay tôi, đứng lặng trong giây lát. Tôi dựa vào vai e, từ phía sau, tôi nhắm mắt để cảm nhận. Tôi trao cho e nụ hôn nồng cháy, khát khao mãnh liệt. Hai còn người như hòa lại thành một. Tôi muốn mình cứ như vậy, mãi mãi không bao giờ phải đối mặt với hiện tại xa e nữa.

- Giờ a với e lại quay về ngày xưa rồi, e vẫn yêu a thế, nên a hãy cố gắng nhé.
- Ừm, a muốn thế, a không muốn như mấy ngày trước đây nữa, a muốn mình yêu thương vui vẻ như ngày xưa, a sẽ đợi. Dù đôi khi a muốn rằng mình không phải như thế.

Tôi chưa nói hết câu thì e lại chủ động hôn tôi. Không gian tĩnh lặng, tới mức mà tôi có thể nghe thấy nhịp tim của e và tôi cùng đập, dồn dập trong lồng ngực đó.

- E ah, cho a được ôm e ngủ một giấc nhé,-tôi muốn được chìm vào giấc ngủ cùng với vòng tay của e,
- Không được, tí nữa e phải đi làm việc rồi.

Không cần biết câu trả lời của e là gì, tôi kéo e lại, ôm e, đặt thân trên chiếc giường. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ người e. Đang lim dim mơ mộng, bỗng nhiên tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi ngủ bên e bình yên như đứa trẻ nằm trong vòng tay mẹ. Thỉnh thoảng lại trở mình vô thức.

3h chiều, tôi choàng dậy, sau một giấc ngủ trưa dài. Nhưng giờ e không nằm trong vòng tay tôi nữa, e đi làm rồi, tôi đoán chắc vậy. Vào phòng rửa mặt mũi, tôi chưa về phòng trọ vội, tôi muốn ở lại để gặp e trước khi về, nhưng không biết e mấy giờ về nữa. Lại phải đợi, một thói quen cũ.

Ngồi phòng xem ti vi, nhâm nhi tách café, cứ đợi.

- “Mấy giờ e về phòng đấy”-tôi nhắn tin cho e,
- “Khoảng 7h a à, a về trước đi, đừng đợi e.”,- e nhắn tin lại vậy.

Nhưng tôi kệ, sao lại không đợi chứ, không đợi thì làm gì? Không lẽ về phòng trọ, rồi lại mơ về e trong khi e ở cùng thành phố, cách nhau cũng không phải là xa xôi gì cho lắm so với phương tiện giao thông hiện thời.

7h tối e mới về, tôi muốn tạo cho e bất ngờ. Nhưng mà bất ngờ gì đây mới được chứ? Tôi suy nghĩ, hay là nhát ma nhỉ? E nghĩ tôi về rồi mà. Nhưng nghĩ lại thì không được, ngạc nhiên nhưng đáng sợ thì chả có ỹ nghĩa gì, tôi muốn làm e ngạc nhiên theo kiểu hạnh phúc cơ.

Nghĩ đoạn, rồi tôi đặt khách sạn một bữa ăn nho nhỏ, một chai rược vang, một ít hoa hồng và vài chục cây nến lớn nhỏ. Ngắt những cánh hoa hồng trải xuống nền phòng, những cây nến được cắm vào. Thức ăn tôi bày biện trên bàn, hai bên là hai cái ly, cùng chai rượu vang đỏ. Tôi vui sướng lên khi thấy căn phòng đã đẹp lên biết nhường nào.

Lên Đầu Trang


XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.GIAITRI321.PRO